[Truyện tình yêu]: Hẹn gặp lại anh
Ngày cô đi chỉ còn đếm bằng ngày. Hơn hai tuần, cô vẫn đợi chờ một cái gì đó từ anh, đợi mãi chẳng thấy, cứ xa vời, cứ chông chênh

******
Anh sững người.
Hóa ra trong câu chuyên tình yêu này, cô là kẻ “chạy trốn” nhưng anh lại là kẻ “ bị bỏ”. Dòng ký ức trong anh bắt đầu những nhịp chảy trôi của mình ngày một mãnh liệt, ngày một ồ ạt.
1.
- Em sẽ sang Pháp du học.
- Em sẽ đi bao lâu?
- Hai năm thôi.
- Và anh sẽ phải đợi em hai năm, đúng không?
- Quyền lựa chọn là ở anh mà, nếu cảm thấy khó khăn quá, em không chắc…
Anh nắm chắt lấy tay cô, thở dài một tiếng nặng nề. Đôi mắt anh nhìn cô “năn nỉ” .
- Đừng đi, có được không?
- Nhất định em phải đi.
Cô nháy đôi mắt cười, ôm lấy anh vỗ về. Anh như đứa trẻ dụi lên đôi vai gầy của cô.
- Mọi chuyện sẽ ổn và chắc chắn em sẽ về.
Hà Nội đêm trên cầu Long Biên. Nhìn ra xung quanh, anh thấy tất cả sao xa vời quá. Cô vẫn hồn nhiên nụ cười nhỏ dựa đầu vào anh. Bên kia sông Hồng, ánh sáng lung linh, rực rỡ, hôm nay anh thấy dường như xa hơn, xa hơn … rất nhiều.

2.
Sáng sớm, mặt trời để những tia nắng đầu tiên rọi qua ô cửa sổ nhỏ tầng áp mái. Anh để người mình đang thượt dài trên sàn nhà, đầu gối chấp chênh lên giường, tay cầm điện thoại với dòng tin nhắn đang viết dở, mắt nhắm nghiền. Anh không thể mở mắt, dù anh đang tỉnh, anh biết nếu mở mắt, anh sẽ khóc.
“ Anh đang phải nghĩ tất cả mọi chuyện sẽ ổn nhưng có lẽ hai năm và hai phía của trái đất quá khó với anh. Anh sợ. Mình ch…”
Tin nhắn anh đang soạn chỉ dừng lại ở đó…
Đêm qua đưa cô về, anh đã cố gắng để mình bình thường nhất trước cô. Chưa bao giờ anh nắm tay cô chặt như thế trên đường về nhà. Chưa bao giờ anh muốn con đường về nhà cô dài ra thêm hàng trăm, hàng vạn cây số nữa đến thế. Chưa bao giờ anh mong thời gian ngừng lại như lúc này.
- Em vào nhà đây, anh về cẩn thận nhé. Không nghĩ nhiều nữa nhé. Hãy nghĩ tất cả đơn giản thôi.
Anh gật đầu cười gượng. Cô đưa đôi tay gầy lên vuốt má anh. Anh nắm lấy đôi tay ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
- Anh muốn em cứ mãi bên anh, anh không muốn em đi.
- Ai cũng sốc khi nghe em sẽ đi, nhưng anh cứ thế này, em sẽ dang dở giấc mơ của em mất. Bố mẹ em đã chuẩn bị cho em từ lâu lắm rồi. Em cũng ấp ủ lâu lắm rồi. Anh đừng thế này mà, bước chân em sẽ nặng nề lắm. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ đi.
Cô cười. Có lẽ cô cũng biết cảm giác của anh. Chắc hẳn anh hụt hẫng lắm. Cô cũng buồn. Yêu nhau hơn gần ba năm, lúc nào cô cũng kể về biết bao ước mơ, dự định của mình, nhưng việc cô làm hồ sơ, đi phỏng vấn để đi du học thì cô chỉ âm thầm làm, cô giấu anh. Cô sợ nếu anh biết sớm, cô sẽ chẳng đủ dũng cảm, chẳng đủ can đảm mà tiếp tục. Bây giờ cô chỉ biết bên anh, cười, an ủi anh, làm anh tin tưởng về chuyến đi sẽ có ngày về này. Cô cố gắng mạnh mẽ nhất, giản đơn nhất trước mắt anh chỉ để anh yếu đuối nữa.
Chưa khi nào anh thấy mình lụy lạc như bây giờ. Từ đêm qua, anh như người mất hồn vậy. Anh biết, mình không thể đợichờ trong hai năm. Anh vốn sợ cảm giác một mình, sợ cô đơn. Gần ba năm yêu nhau, chính anh cũng biết cô đã vì anh như thế nào mà thỉnh thoảng, anh vẫn cảm thấy thiếu thốn, muốn nhiều hơn như thế. Cô dành thời gian để yêu, chăm sóc, quan tâm, lắng nghe anh đều đặn. Người ngoài nhìn anh có thể nghĩ anh ủy mị quá nhưng anh là vậy, khi đã quá yêu một ai, anh sẽ cứ trở nên “ hèn nhát” như thế.Cái cảm giác trong anh lúc này, tiếp tục để yêu và chờ đợi là điều lý trí không cho phép mà quyết định chia tay là việc làm con tim đau đớn…
3.
- Thế làm sao ?
- Sợ yêu xa mà chả bỏ được.
- Xa mặt khó không cách lòng. Nhìn mày tiều tụy quá. Nếu yêu được thì cứ để nó đi, cứ yêu nó. Được đến đâu thì đến…
- Tao không muốn.
- Thế mày muốn nó bỏ ước mơ, bỏ tương lai, bỏ mọi thứ của nó vì mày à?
- Thế sao bắt tao phải đợi chờ ?
- Đơn giản là vì hai năm nó đi, nó cũng sẽ đợi chờ để được về với mày. Ba năm yêu nhau chứ ít à, nó hứa nó về thì nó sẽ về. Nhiều lúc tao thấy mày ích kỷ.
Anh nóng ran mặt, đứng phắt dậy, gạt ghế bỏ về trước. Bạn anh ngẩn người ra, lắc đầu ngao ngán về thằng bạn thân.
4.
Hà Nội chiều buông nắng. Anh hẹn cô đi bộ quanh bờ Hồ rồi đi qua Đinh Lễ, lên Tràng Tiền. Nắng nhẹ nhàng lướt mình qua bước chân của hai người. Họ chẳng nói với nhau câu nào. Cô để tim mình lặng thinh nghe nhịp hơi thở anh. Có chút gì đó buồn bã, nặng nhọc và mơ hồ. Cô khẽ nắm lấy ngón tay anh, quay sang nhìn anh cười :
- Sao anh không nói gì? Mình đi ra Nhà Hát lớn ngồi nhé.
Bậc thang thềm Nhà Hát Lớn đượm nắng. Cô nhìn thấy nắng có vẻ đang buồn, chẳng rực rỡ, chẳng lung linh, cứ yếu ớt, cứ mệt mỏi. Anh vẫn im lặng, cô cũng im lặng, đưa tay chống cằm nhìn đường phố. Thỉnh thoảng quay sang nhìn anh, chẳng hé môi nửa lời, cô lại thở dài.
- Sao chẳng nói gì?
- Bao giờ em đi?
- Ba tuần nữa .
- Thế à ?
Anh quay mặt đi cười khẩy. Yêu nhau ba năm vậy mà chỉ biết tin sắp phải xa người yêu hai năm trước ba tuần.
- Em nghĩ gì mà chỉ cho anh biết trước vài tuần như thế? Anh là người yêu em và chắc anh là đứa biết cuối cùng đúng không?
- Em xin lỗi.
- …
- Vì em sợ bước chân em sẽ nặng nề khi thấy anh buồn, như những ngày qua… Anh thấy đấy, anh làm em lo lắng đôi khi còn là có lỗi.
- Là do anh?
- …
Có cá igì đó nghẹn ứ ở cổ họng của cả cô và anh. Anh nhắm nghiền đôi mắt, hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn cô.
- Chia tay nhé.
- Anh thách thức em đấy à? Vì sao?
- Anh không yêu một con người tham vọng như em. Anh cứ tin rằng em yêu anh nhưng càng ngày anh càng khó hiểu. Anh không muốn em đi. Được chứ? Nhưng anh không cản em được. Chắc chắn là thế. Và hơn nữa em quá coi thường anh.
- Nếu anh nghĩ vậy thì …Tùy.
Cô đứng dậy đi thẳng. Bóng cô giữa hàng xe cộ qua lại cứ thế khuất dần rồi biến mất. Anh không đuổi theo, ngồi đó và nhìn. Anh biết cô yêu anh nhiều thế nào. Anh không quen với việc làm lành trước. Hầu như tất cả mọi lần họ cãi vã, cô luôn tìm tới anh để nói câu xin lỗi để rồi anh sẽ đáp lại nhận lỗi của mình. Dù anh biết anh sai đi chăng nữa thì anh cũng đợi cô mở lời. Anh là thế.
5.
Đêm ấy, cô khóc. Cô không thể tin được chính người cô sợ xa nhất, cô lo lắng sẽ quỵ lụy nhất khi kéo vali đi lại là người là người khiến cô thất vọng muốn rũ bỏ nhất. Là cô ích kỷ hay anh ích kỷ? Cô chẳng hy vọng anh sẽ gọi cho cô hay tới tìm cô. Mỗi lần cãi vã, điều đó dường như là xa xỉ. Cô luôn là người thấy nhớ anh hơn, lo cho anh hơn và sợ hãi những nỗi buồn tâm sự đang bủa vây quanh anh. Cô luôn là người chạy theo anh.Đôi khi cô có cảm giác mình đã cho đi quá nhiều. Cô biết anh yêu cô nhưng đến bây giờ cô mới thấm sự ích kỷ ở anh mà suốt thời gian qua cô đã yêu nó để mà sống chung. Đã nhiều lần cô thấy yêu anh mới khó khăn làm sao, đã nhiều lần cô muốn biến mất khỏi cuộc sống của anh một chút để xem anh cần cô thế nào nhưng dường như điều đó là quá khó với cô.
Có một hôm họ cãi nhau, cả cô và anh đều ương bướng lì lợm không ai chịu mở lời với ai. Đó là lần cô thấy hoang mang nhất về mối quan hệ này, chưa đủ lâu để có thể chết đi vì đau đớn nhưng cũng không quá ngắn mà nói chia tay là đi mỗi người một ngả ngay được. Cô muốn làm một phép thử xem anh có thật sự yêu cô không. Chiều hôm ấy, Hà Nội nổi giông, mưa ào ào đổ xuống từng mái nhà thành phố, trời đất trắng xóa một màu. Cô “độc ác” hẹn anh ra quá cà phê hai người hay ngồi với lý do đơn giản em muốn nói chuyện thẳng thắn. Anh đội mưa phi xe đến chỗ hẹn chưa kịp đợi người thôi ướt át, cô đã nói ngay một câu:
“ Em chán cái cảnh này rồi, chia tay đi anh ạ.”
Anh nghe xong mặt tái nhợt, im lặng không nói gì, cứ quằn quại trước mặt cô như một kẻ phát điên mà bất lực. Không làm loạn được, không nói được, không vùng vằng được, cứ chỉ im lặng rồi hai hàng nước mắt chảy dài. Một thằng đàn ông khóc. Cô điếng người nắm lây đôi tay anh ôm anh vào lòng. Anh vẫn lặng thinh, chỉ nói được một câu : “ Anh yêu em mà. Anh xin lỗi.”
Từ lần đó, có vẫn thấy có lỗi với anh khi đã đi quá xa như thế. Cô cảm nhận được cái tình yêu anh dành cho cônhưng sao anh cứ vậy để rồi bản thân cô phải an ủi rằng anh vốn là kẻ ít thể hiện và kém thể hiện.
Đó là lần duy nhất anh nói câu xin lỗi.
Đây là lần duy nhất cô cương quyết sẽ không mở lời xin lỗi, nếu anh cũng im lặng, cả anh và cô sẽ tự hiểu …
6.
Ngày cô đi chỉ còn đếm bằng ngày. Hơn hai tuần, cô vẫn đợi chờ một cái gì đó từ anh, đợi mãi chẳng thấy, cứ xa vời, cứ chông chênh. Cô để mình trôi theo thời gian. Những ngày cuối cùng ở Việt Nam là của gia đình, bạn bè, của những dự định còn dang dở, những con phố quen thuộc đi qua một mình, những sáng sớm quanh chợ hoa, những buồi chiều lê la khắp quán quen Hà Nội rồi lặng lẽ cùng gió bên Hồ Tây, những tối muộn trên cầu Long Biên nhìn lung linh bờ kia bên bãi… những ngày không anh để rồi thấy bản thân chẳng còn vướng bận, chẳng còn nặng nề bước chân. Có lẽ gặp nhau, thương nhau là do duyên những để bên nhau sau sóng gió còn phải là ở phận.
Anh cũng đợi cô. Đợi cộ gọi điện, đợi cô nhắn tin, đợi cô hẹn gặp hay viển vộng đợi cô nói cô sẽ không du học nữa. Anh vẫn trách cô vẫn giận cô, vẫn không đành lòng xa cô và vẫn nhớ cô. Anh không muốn chia tay như thế nhưng anh không thế yêu xa. Xa mặt cách lòng, đi thì dễ mà quay về thì khó. Dù là cô sẽ trở về bên anh đi chăng nữa thì ai dám chắc rằng hai năm cách xa nhau cả nửa vòng trái đất như vậy, mọi thứ sẽ ổn, lòng người sẽ vẹn nguyên khi cô sẽ có cuộc sống mới không anh và anh sẽ bắt đầu những ngày tháng không cô.
Thà rằng chấp nhận khó khăn kết thúc một nỗi buồn còn hơn là chịu đựng một nỗi buồn chưa biết khi nào kết thúc.
“Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ” – ( Cố Mạn – Bên nhau trọn đời)
7.
Sớm nay, Hà Nội khoác lên mình những ánh nắng dịu êm. Cô mở cửa sổ nhìn ra khoảng sân rực màu hồng tím hoa giấy. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn đợi đến giờ lên taxi và đi ra sân bay. Cô cắm tai nghe nhạc, ngồi ngẫm nghĩ, ngẩn ngơ xem còn nơi nào chưa tới, còn việc gì chưa làm,con điều gì quyến luyến. Nắng mới nghiêng qua đôi mắt trong, nghiêng qua nụ cười nhỏ. Máy nghe nhạc – bài hát “Hẹn gặp lại anh”:
“ Hẹn gặp nơi xa xôi 1 ngày có nắng mới
Những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua
Hẹn gặp nơi mai sau chuyện mình sẽrất mới
Đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhau…”
Cô giật mình, nghĩ về anh.
Cô cầm điện thoại, soạn vội một tin nhắn rồi để đó không gửi. Cô đợi đến khi ra sân bay sẽ gửi cho anh.
8.
Anh uể oải tỉnh giấc. Đứng bên ban công nhìn thẳng ra hồ Tây. Hôm nay trời đẹp quá. Hai tuần không cô, anh có vẻ ổn, hoặc có thể là quá ổn với một kẻ vốn bi lụy và thèm muốn sự quan tâm như anh. Điện thoại anh báo tin nhắn mới:
“Em muốn đi. Thật sự em muốn đi. Em muốn đi xa trốn anh, càng xa, càng tốt.
…Em đi đây, anh nhé.”
Anh cười. Chắc là anh đã để mất cô nhưng sớm muộn gì, cũng sẽ mất, đúng không?
Lời của tác giả :
Có thể các bạn sẽ thấy buồn với cái kết này, khi viết truyện này, tôi đã băn khoăn giữa hai cái kết, tôi sẽ kể cho các bạn nghe một cái kết khác. Cái kết tôi chọn cho câu chuyện là cái kết tôi thích hơn nhưng có lẽ cái kết này sẽ làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn với câu chuyện này. Dù thế nào thì quyền lựa chọn cũng là ở các bạn đúng không :
” Anh uể oải tỉnh giấc. Đứng bên ban công nhìn thẳng ra hồ Tây. Hôm nay trời đẹp quá. Đã lâu lắm rồi Hà Nội sớm không đẹp như thế này. Anh nhớ cô. Anh nhớ những ngày bên cô, Hà Nội cũng tươi tắn như thế. Anh nhìn lịch. Chắc là em vẫn còn ở Việt Nam. Chắc là hôm nay sẽ gặp em. Chắc là sẽ không nói câu xin lỗi đâu. Chắc là cứ gặp đã rồi tính. Chắc là …”
Mấy ngày qua, anh đã nghĩ về lời của thằng bạn thân. Có lẽ nó đúng, anh hơi ích kỷ, mà thật ra cô cũng đâu có vừa nhưng cũng phải, anh đợi cô quay về còn cô cũng phải đợi để được quay về bên anh.
Điện thoại anh báo tin nhắn mới:
“ Em muốn đi. Thật sự em muốn đi. Em muốn đi xa trốn anh, càng xa, càng tốt.
…Em đi đây, anh nhé.”
Anh gửi cho cô một tin nhắn. Anh đợi điện thoại báo tin nhắn đã nhận được rồi thờ một hơi nhẹ nhõm .
“ Anh xin lỗi vì đã không thể tiễn em đi, nhưng ngày em về, chắc chắn anh sẽ đón em. Anh yêu em.”
Hà Nội, một ngày nắng – rất trong .
0 Comments
G+ Comments
Comments

0 comments:

Post a Comment

 
Top

Nhận xét mới đăng tải!

Loading…
X